Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.



 
Trang ChínhLatest imagesTìm kiếmĐăng kýĐăng Nhập

 

  Hòn Vọng Phu 1, 2, 3.

Go down 
Tác giảThông điệp
NgNgHai
Admin
NgNgHai


Tổng số bài gửi : 1379
Join date : 28/04/2011

 Hòn Vọng Phu 1, 2, 3. Empty
Bài gửiTiêu đề: Hòn Vọng Phu 1, 2, 3.    Hòn Vọng Phu 1, 2, 3. EmptyFri Apr 29, 2011 9:50 am



Hòn Vọng phu 1

Trình bày: Đức Tuấn



Hòn Vọng phu 2

Trình bày: Thanh Thúy



Hòn Vọng phu 3

Trình bày: Đức Tuấn






Về Đầu Trang Go down
https://runglathap.forum-viet.com
NgNgHai
Admin
NgNgHai


Tổng số bài gửi : 1379
Join date : 28/04/2011

 Hòn Vọng Phu 1, 2, 3. Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Hòn Vọng Phu 1, 2, 3.    Hòn Vọng Phu 1, 2, 3. EmptyFri Apr 29, 2011 9:53 am




Đôi điều về sự tích Hòn Vọng Phu....


Hòn Vọng Phu 1
Tác giả:Lê Thương

Lệnh vua hành quân trống kêu dồn, quan với quân lên đường, đoàn ngựa xe cuối cùng, vừa đuổi theo lối sông. Phiá cách quan xa trường, quan với quân lên đường, hàng cờ theo trống dồn ngoài sườn non cuối thôn, phất phơ ngậm ngùi baỵ…………….. Qua Thiên San kìa ai tiễn rượu vừa tàn, Vui ca vang rôi đi tiến binh ngoài ngàn. người đi ngoài vạn lí quang sang, người đứng chờ trong bóng cô đơn. Bên Man Khê còn tung gió bụi mịt mùng, Bên Tiêu Tương còn thương tiếc nuối ngàn trùng. người không rời khỏi kiếp gian nan, người biến thành tượng đá ôm con…………………………. Ngựa phi ngoài xa hí vang trời, chiêng trống khua trăm hồi, ngần ngại trên núi đồi, rồi vọng ra khắp nơị Phiá cách quan xa vời, chiêng trống khua trăm hồi, ngần ngại trên núi đồi, rồi dậy ra khắp nơi thắm bao niềm chia phôi……………….. Vui ra đi rồi không ước hẹn ngày về, ai quên ghi vào gan đã bao nguyện thề. Nhìn chân trời xanh biếc bao la, người mong chờ vẫn nhớ nơi xa Bao nhiêu năm bồng con đứng đợi chồng về, bao nhiêu phen thời gian xóa phai lời thề, người tung hoành bên núi xa xăm, người mong chồng còn đứng muôn năm…….

Hồn vọng phu 2
Tác giả:Lê Thương

Đời xưa đời xửa vua gì Có người đứng ngóng chồng về đầu non Thế rồi mong mỏi mong mòn Thế rồi hoá đá ôm con đứng chờ Thế rồi phải chút duyên mơ Có người đem đặt thành thơ để truyền ơ hờ

...Người vọng phu trong lúc gió mưa. Bế con đã hoài công để đứng chờ. Người chồng đi đã bao năm chưa thấy về. Đá mòn nhưng hồn chưa mòn giấc mơ. Có…….. đám cây trên đồi sống trong trong mơ hồ, Ngày nào tròn trăng lại nhớ đến tích xưa.. Khi…….. tướng quân qua đồi, kéo quân, quân theo cờ, Đoàn cỏ cây hãy còn trẻ thơ, cho đến bây giờ đã thành đoàn cổ thụ già. Mà chờ người đi mất từ ngàn xưa. Nàng đứng ôm con, xem chàng về hay chưa? Về hay chưa? Có ai xuôi vạn lý nhắn đôi câu giúp nàng, Lấy cây hương thật quý, thắp lên thương tiếc chàng……….. Thôi đứng đợi làm chi, thời gian có hứa mấy khi sẽ đem đến trả đúng kỳ Những người mang mệnh biệt ly…….

Trời chuyển mưa trong tiết tháng ba, Suốt năm nước nguồn tuôn đổ xuống 'Bà', hình hài người bế con nước chảy chan hòa, Thấm vào đến tận tâm hồn đứa con, Nên núi non thương tình, kéo nhau đi thăm nàng Nằm thành Trường Sơn vạn lý xuyên nước Nam.Dâng lá hoa suối nguồn với muôn chim vô vàn Bầy cảnh Nam Bắc đầy cỏ hoa, như cố khuyên nàng trở về, chớ đừng để xuân tàn, Nhiều đồi rủ nhau kéo thành đảo xa, ra tới tận khơi ngàn...Xem chàng về hay chưa, về hay chưa?.........

Chín con long thật lớn, muốn đem tin tới nàng, Núi ngăn không được xuống, chúng kêu ca dưới ngàn.Ta cố đợi nghìn năm, rồi nghìn năm nữa khác sẽ qua, đến khi núi lở sông mòn, mới mong tới Hòn Vọng Phu…………..

Một nghìn năm vừa mới thoáng qua Núi non nao lòng đau lòng nức nở khóc Bà Một loài chim xứ xa bỗng nhiên vô tình Bảo rằng: Đến lượt sơn hà chiến chinh Non sông xuyến xao tấc lòng tiến quân nghe ban truyền Người đời rủ nhau mài kiếm đi viễn chinh Dân gian thoát qua mấy lần ách tham ô quan quyềnVì hồn thanh kiếm vẫn còn linh Nên khiến sắt son bẽ bàng mắc nợ còn chưa đền Nhiều người tìm thanh kiếm thần thuở xưa Đi xuống Phương Nam xem chàng về hay chưa Về hay chưa ???? Có con chim nhỏ bé Dám ca câu sấm thề Cuối thu năm Mậu Tý Tướng quân đem kiếm về Đời mong đợi thằng con Ngày nào nó xuống núi non Xuất chinh với cả mối thù Nối lại giống nòi chinh phu Nối lại giống nòi chinh phu....

Hòn Vọng phu 3
Tác giả:Lê Thương

Nơi phiá Nam giữa núi mờ Ai bế con mãi đứng chờ Như nuớc non xưa đến giờ?

Đuờng chiều mịt mù cát bay tỏa buớc ngựa phi Đuờng truờng nếp tàn y hùng cuờng vẫn còn bay trong gió Bóng từ xa sắp dần qua bóng chàng chập chùng vuợt núi non cũ Với hành luơng độ đường Chiếc hùng guơm danh tuớng Duới tà uy đếm nhịp đi vó ngựa phi…. Dấn buớc tang bồng giữa nơi núi rừng Bên nợ tình thâm, bên nợ giang san Bên đồi ai oán, bên rừng đa đoan tiễn đưa bóng chàng

Đuờng về nuớc chập chùng xa Nhiều đồi núi cheo leo Cây với rừng ruờm rà Đuờng Vạn Xuyên, đuờng cổ Lũy Duyên núi sông vẫn như thắm nhòa Đò vạn lý, Đò ải quan, đò rừng lá nuớc trong bao cá lội từng đàn Thành Cổ Loa, Đền Vạn Kiếp, Bao tháng năm vẫn chưa xóa nhòa.

Tiếng núi non lưu luyến tấc lòng bao nghìn năm

Tiếng gió cồn như tiếng trống dồn buổi khuya vắng

Từ bóng cây ngôi mộ bên đường

Từ mái tranh bên đình trong làng

Nguồn sử xanh âm thầm vẫn sống

Bao mối thương vang động trong lòng……………….

Đồi lan, đồi quế rắc kho hương nồng

Rừng sao đua đòi rừng trắc

Lo che ánh lửa vầng dương tiếp đưa bóng chàng

Đường cao đường thấp khắp khe chân chàng

Nhìn qua con đường mòn cũ

Quanh co mấy buổi tà dương mới mong tới làng……..

Nhớ cố hương sao tiếng tấc lòng máu dồn chân

Vết bước đi trên phím đá mòn còn in dấu

Từ bóng cây ngôi mộ bên đường

Từ mái tranh bên đỉnh trong làng

Nguồn sử sanh âm thầm vẫn sống

Bao mối thương vang dậy trong lòng.
Hòn…….. Vọng……… Phu……………………

PY
_________________________________________--


Hòn vọng phu
Bách khoa toàn thư mở Wikipedia
Hòn vọng phu có thể chỉ:
 Những hòn đá có hình giống người thiếu phụ chờ chồng, ví dụ:
 Hòn vọng phu trên đỉnh núi Bà, Bình Định, Việt Nam
 Hòn vọng phu trên đỉnh núi M'drak, Đắk Lắk
 Hòn vọng phu trên đỉnh núi Nhổi
 Hòn vọng phu bên bờ khe Giai, bản Cơ Lêc, Nghệ An, ca dao:

Ngước mắt nhìn sang
Đá vọng phu ôm con trán ướt
Mắt đăm đăm nhìn nước sông Giai...

 Tên một sự tích truyền miệng ở miền Bắc Việt Nam: Nàng Tô Thị
 Trường ca Hòn vọng phu của nhạc sĩ Lê Thương
 Tiểu thuyết Hòn vọng phu của Quỳnh Dao

Nàng Tô Thị
Tủ sách mở Wikibooks

Ngày xưa ở trấn Kinh Bắc có một người đàn bà góa chồng từ sớm, ngày ngày đi mò cua bắt ốc để nuôi hai con: một trai, một gái. Trong khi mẹ ra đồng, Tô Văn, đứa con trai độ mười tuổi và Tô Thị, đứa con gái chừng tám tuổi, ở nhà tha hồ đùa nghịch với nhau, không ai ngăn nổi.

Một hôm, Tô Văn chơi ném đá, rồi không biết ném thế nào trúng ngay vào giữa đầu em. Tô Thị ngã vật xuống đất, ngất đi, máu ra lênh láng. Tô Văn thấy thế sợ quá, chạy một mạch ra đường, không còn dám ngoái cổ lại.
May sao, sau khi xảy ra tai nạn, một bà hàng xóm chạy sang lấy lá thuốc dấu rịt cho Tô Thị, cầm ngay được máu. Ðến khi người mẹ đi mò cua về thì thấy con gái đã ngồi dậy được.

Nhưng còn Tô Văn thì biệt tăm, ngày một ngày hai cũng không thấy thằng bé trở về, tìm khắp nơi cũng không thấy. Người mẹ nhớ con, sinh ra buồn phiền, ngày một héo hon, chẳng bao lâu ốm nặng rồi chết, bỏ lại Tô Thị một mình. Ðứa con gái nhỏ được mấy người láng giềng cho ăn trong ít ngày, rồi hai vợ chồng người chủ hàng cơm đem đứa bé về nuôi để sai vặt. Sau đó, hai vợ chồng người chủ hàng cơm lên xứ Lạng mở hàng nem, đem Tô Thị đi theo.

Lớn lên, Tô Thị xinh đẹp, lại nết na, siêng năng, nên được nhiều người để ý. Dành dụm được ít vốn, nàng nghĩ cách tự làm ăn lấy. Bấy giờ hai vợ chồng người chủ hàng cơm đã có con cái đỡ đần, nên khi nàng xin ra ở riêng, bố mẹ nuôi đều ưng thuận.

Ðã học được nghề làm nem, Tô Thị liền mở cửa hàng nem ở Háng Cưa() tại Kỳ Lừa. Nàng làm nem rất khéo. Cửa hàng của nàng mỗi ngày một đông khách. Người ta đến để thưởng thức nem ngon, cũng có người vừa thích nem vừa mê bóng mê gió cô hàng. Chiều khách thì thật là khéo chiều, nhưng cô hàng rất đứng đắn, làm cho mọi người đều vị nể.

Thấm thoắt Tô Thị đã hai mươi tuổi. Tuy có nhiều mối manh, nhưng nàng chưa thuận nơi nào.

Một hôm, có một thanh niên tuổi ngoài hai mươi, vẻ người tuấn tú, đem thuốc Bắc từ Cao Bằng về Lạng Sơn bán. Nghe nói ở Háng Cưa tại Kỳ Lừa có hàng nem ngon, lại có chỗ trọ rộng rãi, chàng liền tìm đến. Chàng thấy nem quả thật là ngon và cô hàng cũng thật tươi giòn. Biết cửa hàng một lần, hai lần, rồi cứ mỗi lần mang thuốc về Lạng Sơn bán, chàng lại đến hàng nem. Chàng thanh niên và Tô Thị trở nên thân thiết, trước còn mến nhau, sau yêu nhau...

Hai người lấy nhau được hơn một năm thì Tô Thị có mang, sinh được một gái. Hai người yêu nhau rất mực, lại được thêm mụn con, mối tình càng khăng khít.

Một hôm, người chồng về nhà, thì vợ đang gội đầu ở ngoài hè. Chàng vừa bế con ngồi trên bực cửa xem vợ gội đầu, vừa kể chuyện cho vợ nghe. Chợt thấy đầu vợ có cái sẹo to, chàng nói:

- Ðầu mình có cái sẹo to, thế mà bây giờ tôi mới biết.

Thấy chồng hỏi một cách ân cần, nhân vui câu chuyện, Tô Thị kể tỉ mỉ cho chồng nghe những chuyện xảy ra hồi nàng còn bé. Câu chuyện càng đi sâu, người chồng càng lộ vẻ buồn. Trấn Kinh Bắc, nơi quê cũ, người anh đi mất tích, mẹ chết, theo vợ chồng người chủ quán lên xứ Lạng, rồi ở luôn đây cho đến bây giờ...

Biết bao đau thương, buồn thảm. Chàng tự nhủ thầm: "Sao mình lại không là một kẻ khác mà lại là Tô Văn! Thôi mình đã lấy lầm em ruột mình rồi!... Chàng hồi nhớ lại những ngày xa xăm, cái ngày chàng lỡ tay ném đá vào đầu em, tưởng em chết, nên đã chạy trốn, đi lang thang không dám trở về nhà, rồi được một người Trung Quốc buôn thuốc Bắc đem về nuôi ở Trùng Khánh, thuộc tỉnh Cao Bằng. Lớn lên, Văn theo họ bố nuôi là họ Lý. Chàng thường đem hàng xuống Lạng Sơn bán và chỉ ở đây một vài ngày là hết hàng. Ngoài con đường Lạng Sơn - Cao Bằng, Cao Bằng - Lạng Sơn, chàng cũng không đi đến đâu cả. Hơn mười năm qua, chàng yên trí gia đình mình ở miền xuôi không còn một ai nữa; quê cũ đối với chàng bây giờ như trong sương mù, không còn tưởng nhớ để làm gì!...

Văn nghĩ ngợi, rầu rĩ, nhưng Tô Thị mải chải đầu, quấn tóc, không để ý đến. Nàng vẫn vui vẻ, hồn nhiên không biết chồng mình đang ở vào những phút buồn phiền ghê gớm. Thấy Tô Thị ngây thơ, vui vẻ như thế, Tô Văn càng không muốn để nàng biết sự thực. Ai lại để cho người em gái mình còn non trẻ như thế kia biết một việc loạn luân như thế bao giờ! Một việc loạn hôn không do ý hai người định, nhưng chàng quyết tâm gỡ mối cho xong. Thôi hay là lại đi biệt chuyến nữa, em gái mình trẻ trung, xinh đẹp dường ấy, làm gì chả lấy được một người chồng khác, Văn nghĩ thế, rồi anh nghĩ cách để đi.

Giữa lúc tâm trạng Văn như thế thì có việc bắt lính thú. Anh xin đăng lính, không bàn với vợ nửa lời. Mãi đến lúc sắp lên đường anh mới nói với vợ:
- Anh đã đăng lính rồi, em ạ. Sớm mai thì lên đường. Ði chuyến này ba năm, có khi sáu năm mới về, và cũng có khi lâu hơn... Mình ở nhà nuôi con; còn về phần mình, mình cứ tự định liệu, nếu nhỡ ra...
Tô Thị nghe chồng nói như sét đánh ngang tai, không hiểu sao đang sống yên vui với nhau mà chồng mình lại bỏ đi một cách kỳ lạ như thế! Nàng khóc ấm ức, khóc hoài, khóc mãi không nói nửa lời. Còn Văn chỉ những bứt rứt âm thầm, cho việc mình đi như vậy là giải thoát.
Từ ngày chồng đi rồi, Tô Thị chẳng thiết gì đến việc bán hàng. Ngày ngày nàng bế con lên chùa Tam Thanh cầu cho chồng được tai qua nạn khỏi, chóng được trở về, cùng nhau sum họp.

Nhưng ba năm qua, bốn năm qua, nàng cũng chẳng thấy chồng về. Có mấy kẻ phao tin là chồng nàng chết, muốn hỏi nàng làm vợ, nhưng nàng nhất định chối từ. Có một tên kỳ hào tiếng là hống hách trong vùng muốn hỏi nàng làm vợ kế. Hắn có thế lực và rất tàn nhẫn. Nàng thương con còn thơ dại, không dám chối từ ngay, sợ rước vạ vào thân, chỉ tìm cách khất lần. Nhưng khất lần mãi cũng không được, nên cuối cùng nàng đành hẹn với nó một kỳ hạn, để về sau tìm kế khác. "Biết đâu đến ngày ấy, chồng mình lại chả về!" - Nàng nghĩ thế.

Rồi kỳ hạn cũng hết, nàng trông đợi chồng đỏ cả mắt mà chàng vẫn không về cho. Nàng ôm con lên chùa Tam Thanh kêu cầu. Hôm ấy, trời nổi cơn giông. Nàng nhớ chồng, thương thân, bế con ra ngoài chùa, trèo lên một mỏm đá cao chót vót, nhìn về hướng chồng đi. Mây đen kéo đầy trời. Gió rít lên từng hồi qua khe đá. Mưa như trút nước. Chớp lòe khắp núi. Nàng vẫn bế con đứng trơ trơ, đăm đăm nhìn về hướng chồng đi. Toàn thân quả núi rung chuyển dưới những luồng sét dọc ngang. Mưa mỗi lúc một to. Tô Thị vẫn bế con đứng trơ trơ trên mỏm đá cao chót vót.

Sáng hôm sau, mưa tạnh, gió yên, mặt trời tỏa ánh sáng xuống núi rừng. Nàng Tô Thị bế con đã hóa đá tự bao giờ. Ngày nay, còn truyền lại câu ca:

Ðồng Ðăng có phố Kỳ Lừa
Có nàng Tô Thị, có chùa Tam Thanh...

Thể loại: Truyện Cổ Tích

Hoá tượng
Nằm trong quẩn thể di tịch động Tam Thanhthuộc phường Tam Thanh, thành phố Lạng Sơn có núi Tô Thị hay còn gọi là núi Vọng Phu. Trên đỉnh núi có một khối đá tự nhiên hình một người phụ nữ bồng con hướng nhìn về phương xa. Từ xưa tượng đá này đã gắn với truyền thuyết về một người con gái chung thuỷ đứng chờ chồng. Chờ mãi không thấy chồng về, nàng và con đã hoá thành đá, từ đó người dân gọi đây là tượng Nàng Tô Thị.
Đầu những năm 90 của thế kỷ 20, dân quanh vùng này nổ mìn lấy đá nung vôi dưới chân núi Tô Thị đã làm đổ bức tượng đá tự nhiên này. Sau đó, tượng Nàng Tô Thị đã được phục chế bằng xi măng và đặt tại vị trí cũ

________________________________--
NNH st...

Về Đầu Trang Go down
https://runglathap.forum-viet.com
 
Hòn Vọng Phu 1, 2, 3.
Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang
 Similar topics
-
» Nối vòng tay lớn
» Lời ca vọng mãi đến ngàn sau…
» Đừng thất vọng
» HàVương- một hồn thơ cứ còn vang vọng mãi.
» Thực phẩm tốt cho "vòng 1" của phụ nữ

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
 :: VIDEO CLIP :: VIDEO CA NHẠC - PHIM CÁC THỂ LOẠI-
Chuyển đến