Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.



 
Trang ChínhLatest imagesTìm kiếmĐăng kýĐăng Nhập

 

 Đôi điều suy nghĩ về: Triết lý tuổi già - của chị KimPhượng...

Go down 
Tác giảThông điệp
NgNgHai
Admin
NgNgHai


Tổng số bài gửi : 1379
Join date : 28/04/2011

Đôi điều suy nghĩ về: Triết lý tuổi già - của chị KimPhượng... Empty
Bài gửiTiêu đề: Đôi điều suy nghĩ về: Triết lý tuổi già - của chị KimPhượng...   Đôi điều suy nghĩ về: Triết lý tuổi già - của chị KimPhượng... EmptySat Apr 30, 2011 7:48 am

Triết lý tuổi già
(Bài của KPhượng sưu tầm…)

Đôi điều suy nghĩ về: Triết lý tuổi già - của chị KimPhượng... Chieuhoanghon-2

Tháng ngày hối hả, đời người ngắn ngủi, thoáng chốc đã già. Chẳng dám nói hiểu hết mọi lẽ nhân sinh nhưng chỉ có hiểu đời thì mới sống thanh thản, sống thoải mái.

Qua một ngày mất một ngày
Qua một ngày vui một ngày
Vui một ngày lãi một ngày


Hạnh phúc do mình tạo ra. Vui sướng là mục tiêu cuối cùng của đời người, niềm vui ẩn chứa trong những sự việc vụn vặt nhất trong đời sống, mình phải tự tìm lấy. Hạnh phúc là cảm giác, cảm nhận, điều quan trọng là ở tâm trạng.

Tiền không phải là tất cả nhưng không phải không là gì. Đừng quá coi trọng đồng tiền, càng không nên quá so đo, nếu hiểu ra thì sẽ thấy nó là thứ ngoại thân, khi ra đời chẳng mang đến, khi chết chẳng mang đi. Nếu có người cần giúp, rộng lòng mở túi tiền, đó là một niềm vui lớn. Nếu dùng tiền mua được sức khỏe và niềm vui thì tại sao không bỏ ra mà mua? Nếu dùng tiền mà mua được sự an nhàn tự tại thì đáng lắm chứ! Người khôn biết kiếm tiền biết tiêu tiền. Làm chủ đồng tiền, đừng làm tôi tớ cho nó.

“Quãng đời còn lại càng ngắn thì càng phải làm cho nó phong phú”. Người già phải thay đổi quan niệm cũ kỹ đi, hãy chia tay với “ông sư khổ hạnh”, hãy làm “con chim bay lượn”. Cần ăn thì ăn, cần mặc thì mặc, cần chơi thì chơi, luôn luôn nâng cao chất lượng cuộc sống, hưởng thụ những thành quả kỹ nghệ cao, đó mới là ý nghĩa sống của tuổi già.

Tiền bạc là của con, địa vị là tạm thời, vẻ vang là quá khứ, sức khỏe là của mình.
Cha mẹ yêu con là vô hạn; con yêu cha mẹ là có hạn.
Con ốm cha mẹ buồn lo; cha mẹ ốm con nhòm một chút hỏi vài câu là thấy đủ rồi.
Con tiêu tiền cha mẹ thoải mái; cha mẹ tiêu tiền con chẳng dễ.
Nhà cha mẹ là nhà con; nhà con không phải là nhà cha mẹ.

Khác nhau là thế, người hiểu đời coi việc lo liệu cho con là nghĩa vụ, là niềm vui, không mong báo đáp.
Chờ báo đáp là tự làm khổ mình.
Ôm đau trông cậy ai? Trông cậy con ư? Nếu ốm dai dẳng chẳng có đứa con có hiếu nào ở bên giường đâu (cửu bệnh sàng tiền vô hiếu tử). Trông vào bạn đời ư? Người ta lo cho bản thân còn chưa xong, có muốn đỡ đần cũng không làm nổi.
Trông cậy vào đồng tiền ư? Chỉ còn cách ấy.

Cái được, người ta chẳng hay để ý; cái không được thì nghĩ nó to lắm, nó đẹp lắm. Thực ra sự sung sướng và hạnh phúc trong cuộc đời tùy thuộc vào sự thưởng thức nó ra sao. Người hiểu đời rất quý trọng và biết thưởng thức những gì mình đã có, và không ngừng phát giác thêm ý nghĩa của nó, làm cho cuộc sống vui hơn, giàu ý nghĩa hơn.

Cần có tấm lòng rộng mở, yêu cuộc sống và thưởng thức cuộc sống, trông lên chẳng bằng ai, trông xuống chẳng ai bằng mình (tỷ thượng bất túc tỷ hạ hữu dư), biết đủ thì lúc nào cũng vui (tri túc thường lạc).

Tập cho mình nhiều đam mê, vui với chúng không biết mệt, tự tìm niềm vui.
Tốt bụng với mọi người, vui vì làm việc thiện, lấy việc giúp người làm niềm vui..

Con người ta vốn chẳng phân biệt giàu nghèo sang hèn, tận tâm vì công việc là coi như có cống hiến, có thể yên lòng, không hổ thẹn với lương tâm là được. Huống hồ nghĩ ra, ai cũng thế cả, cuối cùng là trở về với tự nhiên. Thực ra ghế cao chẳng bằng tuổi thọ cao, tuổi thọ cao chẳng bằng niềm vui thanh cao.

Quá nửa đời người dành khá nhiều cho sự nghiệp, cho gia đình, cho con cái, bây giờ thời gian còn lại chẳng bao nhiêu nên dành cho mình, quan tâm bản thân, sống thế nào cho vui thì sống, việc nào muốn thì làm, ai nói sao mặc kệ vì mình đâu phải sống vì ý thích hay không thích của người khác, nên sống thật với mình.

Sống ở trên đời không thể nào vạn sự như cố, có khiếm khuyết là lẽ thường tình ở đời, nếu cứ chăm chăm cầu toàn thì sẽ bị cái cầu toàn làm cho khổ sở. Chẳng thà thản nhiên đối mặt với thực tại, thế nào cũng xong.

Tuổi già tâm không già, thế là già mà không già; Tuổi không già tâm già, thế là không già mà già. Nhưng giải quyết một vấn đề thì nên nghe già.
Sống phải năng hoạt động nhưng đừng quá mức.. Ăn uống quá thanh đạm thì không đủ chất bổ; quá nhiều thịt cá thì không hấp thụ được.

Quá nhàn rỗi thì buồn tẻ; quá ồn áo thì khó chịu…. Mọi thứ đều nên “vừa phải”.
Người ngu gây bệnh (hút thuốc, say rượu, tham ăn tham uống….)
Người dốt chờ bệnh (ốm đau mới đi khám chữa bệnh)
Người khôn phòng bệnh, chăm sóc bản thân, chăm sóc cuộc sống.
Khát mới uống, đói mới ăn, mệt mới nghỉ, thèm ngủ mới ngủ, ốm mới khám chữa bệnh…..
Tất cả đều là muộn.

Chất lượng cuộc sống của người già cao hay thấp cốt yếu tùy thuộc vào cách tư duy, tư duy hướng lợi là bất cứ việc gì đều xét theo yếu tố có lợi, dùng tư duy hướng lợi để thiết kế cuộc sống tuổi già sẽ làm cho tuổi già đầy sức sống và sự tự tin, cuộc sống có hương vị; tư duy hướng hại là tư duy tiêu cực, sống qua ngày với tâm lý bi quan, sống như vậy sẽ chóng già chóng chết.

Giải trí là một trong những nhu cầu cơ bản của tuổi già, hãy dùng trái tim con trẻ để tìm cho mình một trò chơi ưa thích nhất, trong khi giải trí hãy thể nghiệm niềm vui chiến thắng, thua không cay, chơi là đùa. Về tâm và sinh lý, người già cũng cần kích thích và hưng phấn để tạo ra một tuần hoàn lành mạnh.

“Hoàn toàn khỏe mạnh”, đó là nói thân thể khỏe mạnh, tâm lý khỏe mạnh và đạo đức khỏe mạnh. Tâm lý khỏe mạnh là biết chịu đựng, biết tự chủ, biết giao thiệp; đạo đức khỏe mạnh là có tình thương yêu, sẵn lòng giúp người, có lòng khoan dung, người chăm làm điều thiện sẽ sống lâu.

Con người là con người xã hội, không thể sống biệt lập, bưng tai bịt mắt, nên chủ động tham gia hoạt động công ích, hoàn thiện bản thân trong hoạt động xã hội, thể hiện giá trị của mình, đó là cuộc sống lành mạnh.

Cuộc sống tuổi già nên đa tầng đa nguyên, nhiều màu sắc, có một hai bạn tốt thì chưa đủ, nên có cả một nhóm bạn già, tình bạn làm đẹp thêm cuộc sống tuổi già, làm cho cuộc sống của bạn nhiều hương vị, nhiều màu sắc.

Con người ta chịu đựng, hóa giải và xua tan nỗi đau đều chỉ có thể dựa vào chính mình. Thời gian là vị thầy thuốc giỏi nhất. Quan trọng là khi đau buồn bạn chọn cách sống thế nào.

Tại sao khi về già người ta hay hoài cựu (hay nhớ chuyện xa xưa)? Đến những năm cuối đời, người ta đã đi đến cuối con đường sự nghiệp, vinh quang xưa kia đã trở thành mây khói xa vời, đã đứng ở sân cuối, tâm linh cần trong lành, tinh thần cần thăng hoa, người ta muốn tìm lại những tình cảm chân thành. Về lại chốn xưa, gặp lại người thân, cùng nhắc lại những ước mơ thuở nhỏ, cùng bạn học nhớ lại bao chuyện vui thời trai trẻ, có như vậy mới tìm lại được cảm giác của một thời đầy sức sống. Quý trọng và được đắm mình trong những tình cảm chân thành là một niềm vui lớn của tuổi già.

Nếu bạn đã cố hết sức mà vẫn không thay đổi tình trạng không hài lòng thì mặc kệ nó! Đó cũng là một sự giải thoát. Chẳng việc gì cố mà được, quả xanh ngắt vội không bao giờ ngọt.

Sinh lão bệnh tử là quy luật ở đời, không chống lại được. Khi thần chết gọi thì thanh thản mà đi. Cốt sao sống ngay thẳng không hổ thẹn với lương tâm và cuối cùng đặt cho mình một dấu chấm hết thật tròn.

KimPhượng st…
______________________________

Một chút cảm nhận về tác phẩm Triết lý tuổi già
(của chị KimPhượng)

Qua bài sưu tầm (hoặc sáng tác) của chị KimPhượng, giống như tựa đề bài của chị KimQuy vừa rồi “nhỏ mà không nhỏ” – ông bà xưa có nói: Đừng khinh việc nhỏ, lỗ nhỏ làm đắm thuyền, tất cả chúng ta sống ở đờì giống như đang đi trên một con thuyền trên một đại dương bao la, chưa biết đâu là bến đỗ, tất cả hỷ, nộ, ái, ố, hoặc tham, sân, si – mọi thứ đều do cái bản ngã và cái Tôi của mỗi chúng ta, nhưng ít ai nhận thấy được cái Tôi đang ở ngay trong mỗi con người của mình, do đó – đôi khi chúng ta cũng cần nhìn lại cho chính mình – “đang là”… nhà triết học Ấn Độ Krishnamuti - đã dẫn chứng về cái tôi và cái bản ngã của mình trong khía cạnh theo triết lý Phật học và diễn đạt theo khía cạnh nhân tâm trong mỗi con người – đều như thế, nhưng khổ thay ít ai đã để ý đến cho chính chúng ta, trong mỗi con người chúng ta, cái bản ngã thực chất của những luân lý đạo đức vẫn mãi mãi “trường tồn” và những lý luận biện chứng cho bản chất của cá nhân vẫn luôn tồn tại và hiện hữu trong nhận thức của mỗi con người chúng ta – do đó vấn đề tham, sân, si… vẫn ngàn đời tồn tại trong mỗi phép biện chứng của cá nhân, từ đó không thể nhân lên được trong cộng đồng xã hội một đức tính nhân văn nguyên thủy, một đức tính tự nhiên để rồi hiện hữu….

Đọc qua bài Triết lý tuổi già của chị Kim Phượng, với tôi, tất cả mọi con người còn đang hiện hữu trên trần gian này, đều có những chủ nghĩa cá nhân…. Hình như chính ngay cả tôi cũng thế; một câu hỏi lớn là làm sao trong cộng đồng xã hội với thời nay – chúng ta cần làm sao để nhận thức được một triết lý nhân sinh quan thật vô tư và công bằng, bởi vì chúng ta đều là những con người có chút nhận thức, chưa hẵn là sâu sắc và bóng bẩy như những nhà triết học đại tài, nhưng ít ra cũng có một “tầm nhìn cho chính mình”, cho những con người xung quanh mình, và có khi cho cả cộng đồng xã hội nữa, vì thế khi đọc qua bài này của chị KimPhương, tôi nhớ lại câu nói của Khổng Tử: Nhịn – nhịn là một đại dũng; tại sao tôi phải nhắc đến vấn đề này trong lúc này? Vì trong bài của chị KPhương đã có những đoạn tuy không liên quan gì đến những tranh chấp trong cuộc sống, nhưng với cá nhân tôi – nhìn thấy được điều đó qua những cảm xúc của nhiều vấn đề sống… Trong một bài mà tôi đã viết: Sống là một nghệ thuật, một nghệ thuật của cái triết lý nhân văn trong mỗi người chúng ta. Thì bài của chị KPhương nêu trên cũng là những phần triết lý đáng cho chúng ta “suy gẫm và nhìn lại” với chính chúng ta…

Với cá nhân tôi, tòan bài viết – là cả “một kho tàng triết học như tựa đề đã nêu lên” – vì thế nếu chúng ta tự nghĩ ra rộng hơn để cùng với một xã hội thu nhỏ trong ngay gia đình của mình, thì chúng ta mới thấy được cái tính nhân văn đó… Với tôi còn phải học nhiều, học mãi như câu nói của V.I.Lenin vậy: Học – học nữa – học mãi, học đủ thứ, học còn nhiều và nhất là tự mình học thêm cái tính nhân văn ở đời…

Qua bài của chị KPhượng – cho dẫu là chị sưu tầm hay chính chị đã viết như thế, nếu chúng ta cảm thấy được như thế thì “chúng ta đã tự giải thoát cho chính mình vậy”, để có được sự thanh nhàn trong tuổi già hôm nay, đó là điều hay… dẫu sao thì cũng nên tự nhìn lại, mỗi đêm về trong cuộc đời, chính mình tự “vắt tay lên trán” trước khi trôi vào giấc ngủ, hãy dành một thời gian nghĩ lại: ngày hôm nay tôi đã làm được những gì có ích cho người khác? Tôi đã làm gì để giờ phút này không bị cắn rứt lương tâm, nếu không - thì chúng ta đã “tự giải thoát” cho chính mình trong “một ngày” để “ngày mai” chúng ta tiếp tục sống, và tiếp tục thực hiện thêm những triết lý tâm học theo cái nhân văn mà chúng ta đã học được…

Âu đó chỉ là một đoạn văn nhỏ - nhưng đã mang tính một bài học lớn lao vậy….

NguyenNgocHai
_____________________________________

Đôi điều suy nghĩ về: Triết lý tuổi già - của chị KimPhượng... NhaKimQuy12
Nhị Sư tỷ Trần Kim Quy và Trần Kim Phượng

_____________________________________
Về Đầu Trang Go down
https://runglathap.forum-viet.com
 
Đôi điều suy nghĩ về: Triết lý tuổi già - của chị KimPhượng...
Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang
 Similar topics
-
» Bảy Đại Triết gia đời Chu - Tần
» Hòa Thượng CUA... và triết lý sâu sắc
» Triết học Descartes ???
» Tâm đạo trong Triết học Vietnam...
» Tại sao không suy suy nghĩ quá nhiều

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
 :: VĂN - THƠ :: VĂN TRUYỆN SÁNG TÁC-
Chuyển đến