Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.



 
Trang ChínhLatest imagesTìm kiếmĐăng kýĐăng Nhập

 

 Lại một nỗi buồn.

Go down 
Tác giảThông điệp
NgNgHai
Admin
NgNgHai


Tổng số bài gửi : 1379
Join date : 28/04/2011

Lại một nỗi buồn. Empty
Bài gửiTiêu đề: Lại một nỗi buồn.   Lại một nỗi buồn. EmptySat Apr 30, 2011 8:16 am

Trang lưu bút kỷ niệm mùa hạ nữa – 2010

Lại một nỗi buồn…

Hình như đây là lần thứ mười tám rồi; kể từ ngày dấu chân đầu tiên tôi bước vào ngôi trường này là một người thầy… thấm thoát đã qua đi mười mấy mùa lá rụng; đó là mười mấy nỗi buồn thầm lặng trong tôi cứ mỗi độ hè sang; có ai mà không xuyến xao khi nhìn những hoa phượng trong sân trường nắng hạ cứ từ từ rụng xuống đầy sân … bất chợt tôi nhớ về cho hai câu thơ của người học trò ĐQQ ngày nào đã tặng cho tôi trong bài cảm xúc mùa hè..

 
Hoa phượng nở bất ngờ hoa phượng rụng
Tiếng ve gần bất chợt hoá xa xôi…


Một nỗi buồn nữa lại đến, thế là thêm một mùa hè sang, ngày hôm qua – cái ngày Tổng kết năm học trôi đi nhanh quá, những tiếng ồn ào của bầy em nhỏ còn tung tăng trên tay với những món quà thưởng, chứng tích của thành quả một năm học, tôi nhìn các em mà lòng cứ miên man với chuỗi ngày xưa cách đây mấy mươi năm rồi… Dưới những hàng phượng trong sân trường đầy nắng gió, hình như một chút gì đó cũng đã thổn thức trong tôi của thời gian mấy chục năm về trước… nhưng hôm nay cũng với nắng sân trường không có vẻ gay gắt lắm, cá nhân tôi với tư cách là một người thầy để nhìn lại cho các em học trò… hình như có em cũng đượm vẻ buồn man mác nào đó mà tôi đã trông thấy; hình như lòng em cũng đã xao xuyến cứ mỗi độ hè sang, cho dẫu trên tay chỉ vỏn vẹn chiếc Giấy khen thành tích một năm học… Cây phượng già khô khan giữa sân trường trong nắng hạ như đang níu lại thời gian để còn được nghe tiếng ê a học bài của bầy em nhỏ; những tà áo dài của mấy cô giáo cứ lao xao qua lại như thoi đưa của thời gian với lời chào hỏi và thăm nom của nhiều phụ huynh; sân trường hôm nay chỉ còn những tiếng ồn ào một ngày nữa thôi, ngày mai trở đi sẽ im lìm, chỉ còn tiếng ve than khóc cho một mùa hạ cô đơn và nỗi buồn lẻ bóng; rồi kể từ mai đây sẽ không còn tiếng trống giục giã vào lớp hay những hồi trống tan học của bác phu trường già vẫn còn luyến nhớ cái thưở học trò như chúng tôi… gió lao xao ở đâu thổi về, lại một mùa hạ nữa qua đi khi đã có lấm tấm những hạt mưa đầu mùa, cái nắng trở nên bớt khô cằn trên cái xứ quê buồn này… Rồi cũng qua đi – giữa muôn cành hoa phượng dật dờ như còn mãi nuối tiếc với một mùa hạ nữa, trong ai, trong tôi – và cũng đôi khi hạ buồn đã len lén vào tâm hồn trẻ thơ ngây dại hôm nay…
Lại một nỗi buồn. CIMG0276          Lại một nỗi buồn. CIMG0267  
tôi đứng nơi bậc thềm nhà trường để muốn nhìn cho đứa học trò cuối cùng sẽ khuất dần sau cánh cổng....              NNH và một sư tỷ SM (68-69) tại địa phương.

Chỉ còn lại số thầy cô và vài em học trò nhỏ bé – tôi đứng nơi bậc thềm nhà trường để muốn nhìn cho đứa học trò cuối cùng sẽ khuất dần sau cánh cổng, gió vẫn thổi, những tán hoa phượng đong đưa như vẫy tay chào những con người bé bỏng đi về nơi đâu ! Mùa hè nữa lại đến – cũng xin đừng nói lên lời vĩnh biệt – mà lòng tôi phải xuyến xao vì giấc mơ những ngày xưa cũ, nắng vẫn trải nhẹ trên bậc thềm gần như hoang vắng, sự im lặng của những trẻ thơ từ đây sẽ kéo dài một thời gian như hồn ai đã chìm vào cơn mê hoặc hôm nay…

Hạ lại buồn – tôi nhớ lại cách nay gần bốn mươi năm về trước cũng trong sân trường của ngày xưa hôm ấy, nắng vẫn rơi, gió vẫn thổi, tay vẫn trao tay những cuốn lưu ký của lứa tuổi học trò và những nụ cười còn đượm chút nỗi buồn như hứa hẹn một ngày mai đâu đó không còn ở trong sân trường ấy nữa… Có kẻ ra đi biền biệt, có người ở lại để nhớ về với những kỷ niệm xa vời… còn tôi, từ mùa hạ đau thương ấy, tôi đã cất bước ra đi làm một lữ hành hầu như cô đơn trên suốt một quãng đường dài lê thê xa lắm… chính những lúc ấy tôi không còn nhớ đã viết bao nhiêu trang lưu bút cho những người bạn của tôi, cho những người phải rời bỏ cuộc vui trong nắng hạ sân trường để đi về nơi miền gió cát xa xăm nào…. Cũng với một mùa hè, cũng với những mùa nắng hạ của cái xứ miền Trung thời thơ ấu của tôi, thời học trò của tôi với những vần ê a cho đến lúc biết những hàm số và định lý… nhưng cũng không quan trọng cho đến lúc mùa hạ cuối cùng của đời thư sinh của tôi – thì tôi đã biết thế nào là thổn thức, ray rứt và nhung nhớ…. Mùa hạ của tôi cách đây gần bốn mươi mùa hoa nở – nhưng nỗi xao xuyến trong tôi sao cứ mãi ngập tràn và còn mãi giăng đầy ? Tại sao thế, nhiều lúc tôi đã tự hỏi lòng mình: không hiểu tại sao niềm ray rứt mùa hạ cứ mãi vấn vương trong cõi lòng – để cuộc đời này cứ mãi tiếp nối những vấn vương và thương nhớ… cái ngày đầu tiên khi tôi được hân hạnh bước qua cánh cổng nhà trường bây giờ để vinh dự đứng trên bục giảng nói thao thao bất tuyệt với những bài văn nghị luận với một lớp học, ngày ấy tôi tưởng chừng như lời giảng của tôi vẫn còn vang xa và bay đi vào cõi bất tận nào… tôi trải lòng mình qua bài giảng; tôi đã đem hết cái tâm của một con người hiện tại của tôi để truyền đạt lại cho những lớp đàn em nhỏ bé của tôi, tôi cũng đã đem những hồn thơ văn học để trải rộng trong cõi lòng của các em – hầu sau này chỉ mong các em có được niềm nhung nhớ thiết tha như tôi, từng bụi phấn cứ mãi quyện tròn xung quanh tôi… làm cho tôi cứ tuôn trào những ý tưởng với những bài học cho những lớp học trò hôm nay; tôi đã đem những ước mơ tuổi trẻ, những cái hay của thời đại, những vần thơ và ngay cả những áng văn để thao thao với đám học trò dưới lớp… nhìn em nào em nấy cứ ngồi ngóng mà nghe – những lúc ấy, hồn tôi tràn ngập niềm vui sướng, tôi hân hoan trong từng lời giảng cứ tuôn trào, hãnh diện trong từng giọng nói, lớp học im phăng phắc không một tiếng xì xào, lúc trầm lúc bỗng, và tôi đã đưa tâm hồn các em vào một cõi hoan du nào trong những bài học… cũng giống như những người thầy của tôi ngày xưa trong những môn Việt Văn, Triết học…. cũng thế !

Những giấc mơ ngày xưa cứ mãi chập chờn hiện về trong tôi… sân trường vắng lặng và buồn thảm – làm tôi ngơ ngẫn không nhìn lại được người học trò bé nhỏ cuối cùng rời sân trường như tôi đã mong muốn, chỉ còn cây phượng già nơi sân trường đung đưa theo từng ngọn gió như thầm nhủ với cõi lòng: Ngày mai kia – em sẽ trở về thầy ạ; đúng - ngày mai kia, những người em hôm nay sẽ trở về, ngày trở về của mùa Thu trong sân trường đầy lá rụng chưa ai quét đi, như muốn chứng tích cho những người như tôi sẽ thấy được một thoáng tàn dư của một mùa hạ trong cuộc đời…

Lại một nỗi buồn. CIMG0169      
Sân trường vắng lặng chỉ còn tiếng ve...

Lại một mùa hạ; lại một nỗi buồn trong từng nhung nhớ chia xa, lại một nỗi niềm còn mãi cô đọng trong tôi với những hồi ức hiện về… Ngày xưa những mùa hạ cứ “vô tình” qua đi trong đời thơ ấu của tôi, khi tôi chưa biết buồn là gì, có những năm còn Tiểu học đôi khi một phần quà thưởng trên tay do các Ma Soeur trao tặng tôi cũng mãi vô tư đem về nhà và chỉ biết lấy những chiếc xe đồ chơi; còn sách vở bút viết thì để lại trên bàn một chỗ như nằm đó mà đợi chờ; lớn dần lên theo tháng ngày, những năm bước sang ngưỡng cửa Trung học… từ ấy tôi đã biết thổn thức và biết buồn, biết nhìn cánh hoa phượng rơi rụng; lúc này đã biết được “dấu chân ai” đã giã từ ngôi trường để đi về miền gió cát bụi mờ xa lắm… Từ ấy, mắt tôi cũng đã đăm chiêu nhìn lại số bạn bè, và ngay cả những người con trai con gái đã cùng chung lớp… Mùa hạ đến rồi qua đi – trôi tất cả vào miền hoang vắng nào, ngọn gió nào đưa lại cho tôi những đám mây buồn của mùa hạ khi chưa nói lên được những lời chia ly của mùa hè để còn nhìn nhau lần cuối.

Mùa hạ về, lại hè sang, tôi còn nhớ ngày xưa đã đem cánh phượng hồng ép vào trang vở… khi xong đoạn lưu ký và trao về cho ai, lẫn với cánh thiệp một đóa hoa Pensee.. để rồi “người ấy” nhìn tôi với nụ cười như thầm nói lên lời cảm ơn… Mùa hạ của ngày xưa, những mùa hè của dĩ vãng, tôi còn nhớ là chưa có hạ nào tôi đã nói lên lời chia xa với bất cứ một ai, bởi vì có gì đâu để mà nói, tất cả nỗi niềm tâm tư sâu lắng thì đã giải bày lên những trang lưu ký hết rồi, còn gì nữa đâu, có khi miệng chưa nói thành lời để rồi cứ mỗi độ hè sang, tôi lại còn ngồi nơi đây để tiếc nuối cho những mối tình thơ dại, trong những bài viết đã qua trong đời và tung cánh bay vào cõi thiên ngàn nào… tôi cũng đã nói hết tâm tình của mình, hết cả nỗi niềm, nhưng vẫn còn mãi đâu đó những nỗi sầu lắng đọng cho ngày mai… thuyền ra đi còn nhớ về bến cũ, lá vẫn rơi và rụng về cội, dòng sông lững lờ nhưng còn mãi ngày về với đại dương… còn tôi ra đi từ độ ấy nhưng chưa kịp quay về với chốn cũ chiều nao; sương gió phủ mờ, chiều hoang bạt nắng, nước mắt đã khô cằn theo đường đời gió bụi mịt mờ – tôi không còn khóc thầm nỗi cho ai trong những đêm về… Ngày ấy, chiều cuối cùng của những năm học – chắc ngôi trường cũ vẫn còn để cho rêu phong phủ mờ với tháng năm mòn mỏi để còn đứng đó mà buồn cho những lớp học trò ra đi không hẹn ngày về, sừng sững trong nắng gió mưa sa, chắc lúc ấy một ngôi trường đã phủ đầy rong rêu với tháng ngày cũng chỉ biết nhìn về với dòng sông mà nhỏ lệ cho những tà áo dài khuất dần sau nẻo phố, những lớp người cứ mãi hồn nhiên bay vào cuộc đời sương gió để lại cho thầy cô những ánh mắt cũng đã đượm một vẻ buồn muôn thưở.

Mùa hạ của chia xa, của nhiều lưu luyến, của nhiều ước mơ với hoài bão của những con người; ngày hôm nay, cũng với chính tôi, trên bậc thềm - cũng một ngôi trường bé nhỏ trên miền quê nghèo này, tôi đã đứng lại để mong rằng nhìn một em học trò cuối cùng đi ra khỏi sân… nhưng đã vô tình không thấy, chỉ còn thấy xác phượng đượm vẻ buồn rơi rụng xuống sân – hình như có những em học trò nào đó đã cầm trên tay những cành hoa phượng để đem cả mùa hè của em đi đâu, chứ không như ngày xưa của tôi - ai đó chở cả mùa hè trên chiếc xe đạp đi vào cõi mộng nào… Ngày hôm nay tôi vẫn còn đứng lại, nhưng đã có được những vần thơ còn ngọng nghịu, tôi còn đứng lại để đếm được mấy cánh hoa đã rụng rơi, như còn mãi đến với thời gian khi mùa hè lại đến với biết bao nỗi thương nhớ…

Mùa hè lại đến, cũng với ngôi trường, không như trường xưa đời học trò của tôi, nhưng tôi cũng đã bắt gặp được những ánh mắt buồn trên những tâm hồn ngây dại này; không hiểu những nét buồn trong tâm hồn trẻ thơ hôm nay có giống như nét buồn của những lớp học trò như tôi ngày xưa ?
 
Lại một nỗi buồn. CIMG0168 Lại một nỗi buồn. CIMG0226
Chỉ còn ông Cai trường vẫn ngồi đó như còn nhớ những tiếng trống còn mãi vang xa...

Gió vẫn bay bay, nắng mùa hạ cứ man mác trải ngập cõi lòng, kèm theo những cành phượng nơi sân trường cứ còn mãi đong đưa như vẫy theo chào ai đó – một mùa hè lại đến nhưng cũng không nói nỗi lời chia xa….

Nguyễn Ngọc Hải
Mùa hạ của ai ???


Được sửa bởi NgNgHai ngày Wed Apr 20, 2016 6:15 pm; sửa lần 1.
Về Đầu Trang Go down
https://runglathap.forum-viet.com
NgNgHai
Admin
NgNgHai


Tổng số bài gửi : 1379
Join date : 28/04/2011

Lại một nỗi buồn. Empty
Bài gửiTiêu đề: Nỗi buồn hoa phượng   Lại một nỗi buồn. EmptySat Apr 30, 2011 2:58 pm

Nỗi buồn hoa phượng
Trình bày: Cẩm Ly


Nhặt hoa rơi mà không nói nên câu... nhớ nhau vì đâu...
........
Nhắc chi kỷ niệm xưa khiến lòng tôi bồi hồi....
Về Đầu Trang Go down
https://runglathap.forum-viet.com
 
Lại một nỗi buồn.
Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang
 Similar topics
-
» Còn đó những nỗi buồn.
»  Chút buồn thơ ca...
» Hoài Hương – Một nữa hồn thơ bỗng lặng buồn…
» Chia buồn cùng Thầy Phạm Ngọc Vinh

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
 :: VĂN - THƠ :: VĂN TRUYỆN SÁNG TÁC-
Chuyển đến